Giữa muôn nẻo cuộc đời xô bồ, có một nơi để lòng người trở về với sự bình yên đích thực – đó chính là “Nhất Tâm Bái Phật”.
Tương truyền, vào thời Nam Bắc triều (420-589), vua Diệu Trang Vương có ba người con gái như hoa như ngọc lần lượt là Diệu Nhan, Diệu Âm và Diệu Thiện. Công chúa thứ ba Diệu Thiện vốn rất thông minh và được vua cha yêu thương nhất mực. Nàng không những là tuyệt sắc giai nhân mà còn có tấm lòng thiện lương, tính cách điềm tĩnh nhẹ nhàng và thông minh nhanh nhẹn.
Khi công chúa đến độ tuổi kết hôn, Diệu Trang Vương đích thân lựa chọn cho nàng những bậc anh tài tuấn tú, nhưng công chúa hết lần này tới lần khác đều một mực chối từ. Bởi Diệu Thiện không màng vinh hoa và hạnh phúc nơi thế gian trần tục, mà chỉ một lòng nhất tâm tín Phật và mong muốn tu luyện để cứu độ chúng sinh. Nàng đã vượt qua muôn vàn thách thức của vua cha như trồng hoa tươi khắp trên đỉnh núi giữa tuyết lạnh thấu xương hay vượt qua lời vu khống đe dọa của kẻ vô lại khiến vua cha hiểu lầm xử trí bằng hình phạt hà khắc nhất trên đoạn đầu đài.
Sau khi được cứu khỏi pháp trường, công chúa Diệu Thiện tới hồ Tĩnh Thủy để gột sạch bụi trần, chỉnh sửa lại xiêm y, sau này hồ nước được đặt tên là hồ Phượng Hoàng. Công chúa Diệu Thiện tiếp tục đi vào trong núi, trên đường nàng gặp các khe suối chắn ngang. Công chúa thầm nghĩ, giá như nước suối kia chảy dưới những hòn đá thì khách bộ hành sẽ đi lại dễ dàng hơn. Công chúa vừa nhắm mắt tụng kinh, trong phạm vi ba dặm ở chân núi Đại Hương Sơn, các khe suối đều chảy ngầm qua những hòn đá, nối tiếp nhau không ngừng…
Cuối cùng, công chúa Diệu Thiện tới tu hành trong một hang đá trên Đại Hương Sơn. Thời gian qua đi, cuối cùng công chúa cũng đã tu thành chính quả. Sau khi đắc chính quả, Diệu Thiện hiện thân thành Pháp tượng Quán Thế Âm Bồ Tát thần thánh trang nghiêm, thần thông đại hiển cứu độ thiện nam tín nữ, bao gồm cả cha và các chị gái của mình.
Tác phẩm non bộ gỗ lũa trai vàng – Nhất Tâm Bái Phật được lấy cảm hứng từ điển tích này. Sự nhất tâm tu hành của công chúa Diệu Thiện – Quán Thế Âm Bồ Tát trải qua ngàn gian nan giữa bến bờ sinh tử cũng như gỗ lũa trai vàng qua quá trình ăn gió nằm sương của mẹ thiên nhiên khắc nghiệt, ngày càng “trác tuyệt”, bền vững. Màu sắc phật giáo cùng tính nghệ thuật đương đại tạo nên một tác phẩm độc đáo, mà bạn không thể tìm thấy được ở đâu ngoài Chu Gia Trác Mộc.
Mỗi nhánh gỗ, mỗi thế đá như thì thầm một lời kinh cổ, nhắc ta sống chậm lại, nhẹ lại… và tĩnh lặng hơn.
Thác nước róc rách như tiếng chuông thức tỉnh, cây tùng vươn mình giữa đá sừng sững như ý chí bất khuất của người tu tâm.
Tác phẩm không chỉ là một hòn non bộ – mà là một ngọn thiền sơn thu nhỏ, nơi linh khí Phật Bà, nơi gỗ đá giao hòa, nơi tâm linh an trú.
Là lời nhắc nhở nhẹ nhàng:
Giữ tâm vững giữa cuộc đời nhiều biến động – đó chính là an nhiên đích thực.